Đang dò dẫm trong bóng đêm, bỗng anh cảm thấy con ngựa đen của mình dẫm chân lên một chỗ đất mềm, ẩm ướt, và trên cao các nhánh cây đã được chặt quang đãng.Cơ thể bà được tạo thành bởi một làn nước trong vắt mà ta có thể nhìn xuyên thấu qua được.Ta đã ngừng tìm kiếm, mất thì giờ vô ích.Thế nhưng cũng chẳng có gì khác hơn nữa.Bà cũng có thể ngủ bất cứ khi nào bà muốn.Một lần nữa họ lại ôm lấy nhau thật chặt.Cho dù nếu chàng chọn đúng vị trí thì Cây Bốn Lá thần kỳ cũng không thể nào mọc lên được ở một nơi đầy đá như vậy được.Tôi nhận thấy trong mắt cậu phảng phất một nỗi buồn lớn lắm.-Bốn với chẳng ba lá! - Nott nói với giọng chán chường - Ba ngày rồi thật là công cốc, ta tìm mãi mà chẳng thấy đâu.- Thì ra chuyện là như vậy.